ĐÔNG VỀ
Đông về sương lạnh đơn côi
Cho đây, nhớ đấy nửa cười , nửa đau.
Nửa cười là bởi mến nhau
Nửa đau là bởi ngày sau đợi chờ.
Nỗi buồn trút hết vào thơ
Làm ai ngày ấy bơ phờ lạ chưa.
Suốt đêm ngồi đếm hạt mưa…
Mưa bao nhiều hạt, mới vừa lòng nhau.
Đinh Xuân Vinh