ĐỢI ANH
Hoàng hôn phủ kín nàn sương
Giờ nơi hai ngả
Con đường cách xa
Dấu xưa ký ức nhạt nhòa
Bên dòng đời vẫn
La đà dần trôi
Tưởng rằng mình đã lên đôi
Nào ngờ cau héo
Bỏ vôi một mình
Giầu nghèo ta vẫn chung tình
“ Hạt cơm khô cứng”
Để mình còn nhau !?
Thiếu vôi làm nhạt miếng trầu
Thiếu anh, em sống
Ở đâu cũng buồn
Anh ơi ! về với em luôn…
Cho đây thỏa ước !
Đò tình ai mang
Phải duyên phải nợ thì sang
Mưa cay khóe mắt
Lật trang thơ Kiều
“Tơ hồng” một chút liêu xiêu
Để đây xao xuyến ,
Ngầm yêu mât rồi ?
Hoàng hôn phủ kín nàn sương
Giờ nơi hai ngả
Con đường cách xa
Dấu xưa ký ức nhạt nhòa
Bên dòng đời vẫn
La đà dần trôi
Tưởng rằng mình đã lên đôi
Nào ngờ cau héo
Bỏ vôi một mình
Giầu nghèo ta vẫn chung tình
“ Hạt cơm khô cứng”
Để mình còn nhau !?
Thiếu vôi làm nhạt miếng trầu
Thiếu anh, em sống
Ở đâu cũng buồn
Anh ơi ! về với em luôn…
Cho đây thỏa ước !
Đò tình ai mang
Phải duyên phải nợ thì sang
Mưa cay khóe mắt
Lật trang thơ Kiều
“Tơ hồng” một chút liêu xiêu
Để đây xao xuyến ,
Ngầm yêu mât rồi ?