Hồng đỏ cài trên ngực áo con

Đinh Ngọc Diễm Thư

Thành viên mới
10439460_824518304225878_5669030655362992511_n.jpg

Mùa Vu Lan- mùa hiếu hạnh. Con mong mùa nào trên ngực áo con cũng sẽ cài hoa hồng màu đỏ. Ngày nào còn ba mẹ, ngày đó con còn một bến bờ, một nơi chốn bình yên cho cuộc đời con tránh bão.

Chiều nay con đi giữa cơn mưa như đùa như giận của Sài Gòn, trong lòng con nhớ nơi quê nhà, nhớ mảnh vườn trồng cây trái quanh năm, nhớ dáng mẹ tảo tần hai sương một nắng, nhớ dáng ba gầy mái tóc ba bạc trắng, nhớ những kỷ niệm ấu thơ...

Những cơn mưa chợt đến chợt đi, nhịp sống cứ ầm ào trôi chảy theo dòng nước, bước chân con trong khoảnh khắc dường như ngập ngừng. Giá như...Con thèm khát trở về nhà để được mẹ xoa đầu và vuốt mái tóc con như ngày còn bé, con thèm được về nhà gội đầu bồ kết, hoa bưởi thơm nồng, nghe mùi hương quê lẩn khuất trong con.

Những lời ru từ thuở nằm nôi, con vẫn thường nghe mẹ hát. Mẹ ru tuổi thơ con những ấm êm ngọt ngào, mẹ mong đời con rồi đây sẽ bình yên như những gì đẹp nhất của ca từ ấy. Mẹ mong con sẽ có một bến bờ neo đậu, mẹ mong con sẽ là người đàn bà hạnh phúc hơn cuộc đời của mẹ. Mẹ đã yêu thương ba con bất chấp mọi khó khăn vất vả, mẹ đã nuôi khôn lớn anh chị em con. Ngày còn bé chẳng có khi nào con muốn rời xa mái nhà của mình. Vậy mà giờ đây con lại đang ở một nơi xa lắm. Nơi đây con chỉ có thể ngóng về thương mẹ, thương cha. Những lời ru đã đôi lần con cất vào trong ngăn ký ức, vì bộn bề cuộc sống cuốn con vào cơm áo bon chen, con có lúc đã quên những lời ru thuở ấy, có lúc con đã quên gọi điện thoại cho mẹ những ngày trời giông bão ùa về.

Mùa Vu Lan. Con dạo quanh đâu đâu cũng thấy những bài thơ, bài văn tri ân cha mẹ, nghĩa tình. Con gọi điện cho mẹ hẹn ngày về thăm. Giọng của mẹ vẫn vậy, bao năm vẫn trầm ấm nhẹ nhàng. Mẹ thương cô Út nhất nhà, trong đôi mắt mẹ con lúc nào cũng chỉ là một đứa trẻ mè nheo mít ướt .

Tháng 9 sắp về. Tháng 9 là mùa thu. Mùa mẹ sinh con ra trong cuộc đời. Mẹ nuôi con cho con làm người. Mẹ chắp cho con đôi cánh để con bay vào khung trời và rồi con đi biền biệt. Mười năm con xa quê, xa vòng tay ba mẹ. Có lúc cuộc đời đưa con lên cao, con mãi lao vào vòng xoáy danh vọng tiền tài. Con bớt những cuộc điện thoại, con bớt những lần về thăm. Rồi khi cuộc đời cho con đắng cay, con vấp ngã. Khi con tưởng chừng không thể gượng dậy được. Ba mẹ lại giang tay ôm con vào lòng, mẹ lau nước mắt cho con, ủ con trong đôi tay của mẹ. Ba cho con tựa vào bờ vai gầy guộc. Khi vết thương lành lặn con lại lao vào đời...

Con cứ tưởng đời cho con gai góc chai sạn trước những niềm đau. Nhưng con vẫn yếu đuối và dễ dàng gục ngã. Khi con yêu ai đó, con trở nên yếu ớt như một nhành cây khô mùa rụng lá. Con có lúc lắt lay trong ngày bão gió. Con có lúc muốn ngủ vùi để một ngày mai con không dậy nữa. Con sợ đối diện với những nỗi đau và sự khổ ải từ tim. Nhưng con đã sai khi con không nghĩ tới ba mẹ. Ba mẹ đã bạc trắng mái đầu chỉ mong con bước đi một mình vững vàng và hạnh phúc. Ba mẹ mong con có một gia đình êm ấm , mong con vững vàng vượt qua gian nan .

Đinh Ngọc Diễm Thư
 
Top