Đinh Danh Vùng
Moderator
Ở làng quê Bắc Bộ, cây Đa, cây Đề, cây Quéo, cây Gạo… là những cây sống lâu năm, về kinh tế chúng chẳng mang lại lợi lộc gì. Nhưng chúng lại sống trường tồn với thời gian, chứng kiến không biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, sum họp, chia ly... của mỗi con người; chứng kiến sự thăng trầm lịch sử của làng quê bé nhỏ. “Sống lâu lên lão làng”, vì vậy, những cây cổ thụ ấy được dân làng tôn thờ làm Thần Mộc, được vinh danh là Cây Di Sản. Cây Đa thường đứng ở đầu làng, nơi sân đình… Cây Đề thường đứng trước cửa Thiền… Cây Quéo được trồng nơi đền, miếu… Còn cây Gạo, được gọi là cây Mộc Miên, thường mọc ở đầu làng, nơi bến sông, hay đường vào nơi “yên nghỉ vĩnh hằng”...
Trong mỗi chúng ta, những người con được sinh ra từ làng quê Bắc Bộ, sống xa quê nhưng vẫn đau đáu nhớ về những kỉ niệm nơi quê nhà, dưới những tán cây cổ thụ ấy. Thời thơ ấu thì ta nhặt hoa, đuổi bướm, bắt chim… Khi khôn lớn trưởng thành là nơi hò hẹn. Khi đã “gối mỏi chân chồn” nơi đất khách quê người, ta lại muốn trở về nơi chôn rau cắt rốn, bùi ngùi nhớ lại những kỉ niệm xưa...
Mùa này, Mùa Hoa Gạo Tháng Ba, những cây Gạo đã già nua đến hàng trăm tuổi, thân cây to đến mấy người ôm, gốc xù xì gân guốc, bạnh cây nhô lên theo mạch rễ để chống đỡ cho cây. Dân làng cứ truyền nhau về “Thần cây Đa - Ma cây Gạo”, có bao nhiêu câu chuyện ly kỳ được thêu dệt theo thời gian, được chép cả vào sử sách, như cây Gạo hơn ngàn năm trước ở làng Diêu Uẩn của Thiền sư Đinh La Quý ấy. Cứ thế, những câu chuyện cổ tích của làng quê vẫn tồn tại mãi theo thời gian, qua bao thế hệ...
Khi mùa đông giá lạnh, cây Gạo rụng hết lá, giơ những cành cây trơ trụi, khẳng khiu vẽ lên bầu trời u ám; để rồi sang xuân, khi tiết trời ấm áp có mưa phùn lất phất, những nụ hoa bụ bẫm màu xanh thẫm đồng loạt bung hoa, nhìn từ xa về làng đã thấy cây Gạo đỏ rực những hoa, như cây nêu ngày tết.
Hoa Gạo to, cánh hoa dầy màu đỏ thắm, đứng dưới gốc cây Gạo rải đầy hoa đỏ, ngước nhìn lên bầu trời cũng đỏ thắm những hoa, từng đàn chim bay về hút mật ríu rít trên cây, làm lòng ta xao xuyến. Sang hè, hoa Gạo đã kết trái, những quả Gạo to dần bằng cái chén, cho đến mùa thu quả chín, vỏ quả được tách ra, để những sợi bông Gạo trắng mịn như tuyết, nhẹ như tơ hồng, mang theo những hạt nhỏ cứ bay bay mãi theo gió… đến vùng đất mới hạt lẩy mần, một cây Gạo mới ra đời…
Mình xin mượn lời bài thơ Mùa Hoa Gạo của Gió Phương Nam để gửi tặng những ai sinh ra từ làng quê Bắc Bộ, đang sinh sống nơi Đất Phương Nam, để nhớ về Mùa Hoa Gạo Tháng Ba ở quê nhà..
Em ở đây không có mùa hoa gạo.
Đỏ rực trời, đốt cháy tháng ba.
Cho lòng ai, thổn thức lúc chia xa.
Quay quắt bước, mà hồn còn một nửa.
Hoa gạo đỏ như trái tim thắp lửa.
Cây nêu xưa vươn thẳng giữa bầu trời.
Lời hẹn ước mối tình nghèo dang dở.
Nên thần mưa day dứt mãi không thôi.
Hoa gạo nở…hoa gạo rơi…
Như muốn gởi một linh hồn bất diệt.
Ước gì em một lần tận mặt.
Nâng cánh hoa nghe rưng rức cùng người.
Buổi sớm tinh sương vương hơi thở trên đồi.
Từng bầy chim bay về kêu lảnh lót.
Chích chòe, sáo nâu... râm ran đắng đót.
Hút mật hương hoa cho tiếng hót vang trời
Gửi vào em một ít nhé anh ơi !
Nhờ mây gió gói cái màu hoa đỏ.
Như màu máu chảy tràn trong huyết quản.
Dù mối tình kia vẫn xa đến muôn đời.
(Ảnh từ nguồn mạng)
Hà Nội, ngày xuân tháng 3 /2017
Nguyễn Chè
Cây Gạo đã chết - Nay chỉ lại còn cây đa (ảnh của đồng đội cùng đơn vị về thăm lại nơi đóng quân xưa Lâm Hiền)