Đinh Danh Vùng
Moderator
(Ảnh nguồn mạng)
Là đàn ông đàn ang, lại là người lính đã từng trải qua nhiều khó khăn gian khổ... tình cảm riêng tư thường ghim lại trong lòng, không bi lụy, như “Tống Biệt Hành” của Nhà thơ Thâm Tâm vậy:
"...Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu cay..."
Vì thế, mỗi khi tiễn con trai hay cháu trai ra đi vạn dặm, tôi cũng không mấy bận lòng, đã là chí nam nhi thì khó khăn gian khổ phải vượt lên phía trước, mình làm mình chịu, có sá chi… sao phải ủy mị, rầu lòng.
Thế nhưng, mỗi khi dự đám cưới cháu gái đi lấy chồng xa, nhìn thấy cháu gái xúng xính trong bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, tung tăng hớn hở trong ngày cưới… Mà không khỏi chạnh lòng. Ở nhà Cháu như “Đóa Hoa Hồng”, được người thân quan tâm chiều chuộng, liễu yếu đào thơ, sự đời chưa từng trải, lại “Thân gái dặm trường”, "Đời người con gái như hạt mưa sa...", rồi không biết cuộc sống sau này của cháu sẽ ra sao ?… Cứ nghĩ vậy, tình thương lại trào dâng, rưng rưng nơi khóe mắt…Khi cháu gái đã mẹ tròn con vuông, gia đình êm ấm, hạnh phúc đủ đầy mới thấy nhẹ lòng.
Cháu Nội chuẩn bị ba lô đi học.
Nhà có Cháu Nội đi lớp Mẫu giáo Mần non, ngày cháu mới đến trường, cứ sáng sáng, cháu khư khư ôm chặt con Búp Bê Nhỏ vào lòng, không chịu rời ra để bỏ lại nhà. Tôi cũng không để ý nhiều, thôi thì cháu thích cứ để cho cháu mang theo.
Khi đưa cháu đến lớp, tôi mới vỡ lẽ. Không phải cháu chỉ có yêu thích con Búp Bê Nhỏ. Cháu xa nhà, xa người thân, cái gi cũng thấy xa lạ, cháu cảm thấy trống vắng và cô đơn giữa khoảng đời lạ lẫm... biết dựa vào ai ? Ngoài con Búp Bê là đồ chơi thân thiết của cháu.
Ôi ! Chỉ có con Búp Bê Nhỏ là người thân thương quen thuộc nhất, là chỗ dự tinh thần của cháu khi phải xa người thân, như cây gậy của người đi giữa đêm trường nơi hoang vắng, cháu đang chập chững bước vào đời, nghĩ lại rưng rưng nơi khóe mắt.
Đinh Danh Vùng