Hoa bình bát dây nở dịu dàng ở bên hàng rào
Cơn gió nhẹ mang hơi lạnh vừa lướt ngang qua, da thịt hiện lên từng hạt nhỏ, co cúm lại vì chiếc áo phong phanh với cái quần ngắn cũn.
Những nụ hoa bên đường vẫn đua nhau nở, khoe sắc nhẹ nhàng mà chẳng kiêu sa, chỉ làm vui mắt cho người khách bộ, thả bước chân ngang qua rồi dừng lại, chạm tay hờ mà chẳng thể hái mang theo, sợ ta vui mà hoa héo, thôi nán lại ngắm nhìn rồi đi tiếp, cho người sau ai muốn lại được nhìn, tâm bình an giữa đời cõi tạm, thực với mơ - mộng ước giữa đời, một kiếp hoa có khi như người trần mắt thịt, vòng luân hồi có sẽ tới không.Tiếng chim hót líu lo bên khu vườn nho nhỏ, gia chủ yêu đời mê mãi màu xanh, ong bướm vờn bay kiếm nhuỵ say hương nồng, rồi chạm khẻ hoa này sang hoa khác, vô tình giúp cây trái nên hình hài, tặng cho đời trái ngon quả mọng, đắng ngọt chua cay đủ vị đời.
Chân bước chậm ngang qua hàng hoa buồn vắng lặng, phố buồn hiu thưa thớt bước chân người, em gái nhỏ nhìn cha mẹ ngồi mắt hướng ra xa, nghe tiếng xe mong ước sao họ tới và dừng lại, trả giá kỳ kèo bớt một thêm hai, rồi chở hoa về chưng ba ngày tết... Nhưng cảnh chợ hoa xuân ngày xưa giờ đã khác, ngậm ngùi cho đời nông dân hoài cơ khổ, bao nhiêu thứ vun cho cây lên xanh tốt, tỉa lá cắt cành cho hoa nở rực ở trên cành, mồ hôi với tiền bạc cùng chăm bón... nay héo hon hoa nở rồi tàn úa, rơi rụng bên thềm giọt đắng trên môi...
Lá rơi rụng cùng với hoa theo cơn gió cuốn bay xa, không buồn hỏi mang tôi đi đâu vậy, mặc kệ đời buông xuôi cùng số phận, có muốn cũng đâu thành sự thực bao giờ... ờ, hoá ra đời người với muôn vàn cây hoa lá - có khác gì nhau đâu? Đều sinh hữu hạn - tử bất kỳ, thác hư vô, thì sao ta phải ngập lặn trong hố sâu phiền muộn, gạt ra đi và chớp lấy những niềm vui, cho dù rất nhỏ nhoi mà bình an - thanh thoát, đời có ra sao cũng gắng chút nụ cười.
Sài Gòn, 10/02/2021
Đinh Thanh Hải
29 tháng Chạp