Chào anh Phúc !
Ngày xưa ấy cuộc sống còn lắm khổ cực, gian nan ...cái đời nghèo nó cứ đeo bắm mãi trên đôi vai, cuộc sống trong căn nhà nhỏ, với gia tài là những con gà, con heo ... Ta quý những con vật vì nó cho ta những cái ước mơ, cái vươn tới ... một con gà mái đẻ cho ta những quả trứng, nở thành những chú gà con, rồi nó phát triển và sinh sôi. Một con gà như một cái tài sản quý giá ... Câu chuyện thật hay anh à, đọc xong đến đoạn cuối thật buồn, mẹ gà ra đi còn đàn con làm sao sống? Gia tài của gia đình nghèo đã mất rồi sao ? : "Chợt gà mẹ vươn mình dậy! một cánh bên xệ xuống- nghiêng qua bên, mắt nó long lên như một ánh lửa, tiếng kêu khản đặc. Bao nhiêu sức lực còn lại của một đời làm mẹ- đẻ trứng -ấp con nó chỉ còn lần này thôi ... nó đang vùng lên một lần cuối cùng, rồi gục xuống hẳn./.
"
Chúng ta hãy luôn yêu thương mẹ cha, những người đã sinh thành dưỡng dục ta lớn khôn, hãy coi cả năm ngày nào cũng là ngày lễ Vu Lan, sống thật tốt để không phụ lòng của ba mẹ !
Chúc anh cùng đại gia đình luôn dồi dào sức khỏe, cuộc sống ấm no hạnh phúc !
Trân trọng
Đinh Thanh Hải
PS:
Em rất thích đọc những bài viết của anh, những bài viết của anh là sự hoài niệm, anh viết về quê hương, cuộc sống, con người ... thật hay. Những bài như vậy em đọc từng lời, từng chữ, đọc đi đọc lại. Em cũng rất thích viết, em có hay nói: Vì sao tôi hay thích viết, vì tôi luôn muốn người thân mãi bên mình ... Mỗi khi người thân qua đời, hay cuộc sống có gì đó mất mát ... ta cứ sợ thời gian làm ta quên đi hết, vì thế mỗi khi nhớ là lại ghi ra, và mỗi lần như vậy như thể ta được sống lại với họ. Em chẳng ngại che giấu quá khứ, che giấu sự nghèo khó, hay cuộc sống này kia ... vì dù gì đó cũng là một phần máu thịt của mình, phải tự hào và trân trọng.